Ngày 1 - Khai
Đi tới: Lịch trình và hình ảnh | Câu chuyện của ngày | Hình thu hoạch
Ngày Một, với cái chạm tay
Viết bởi Gia Hân
Tôi lẩn quẩn đâu đó trong hào hứng và sợ hãi.
Đó luôn là cảm xúc luôn xuất hiện bất cứ khi nào tôi bước vào một không gian mới. Lần này, những đợt sóng cảm xúc đến rất sớm, từ tận vài tuần trước khi AoH diễn ra. Thoạt đầu là háo hức, mong đợi, rồi nỗi lo lắng dần rõ nét đến mức một đôi lần tôi thấy mình muốn trốn chạy.
Tôi không sẵn sàng, trên đường ra sân bay, trên chuyến xe đến Bái Đính, cả khi viết tên mình ở quầy check-in. Tôi không biết mình là ai, có thể làm gì ở đây, có vốn liếng gì để góp vào, có đủ sức để đón lấy những điều mới và có vẻ xa lạ này, có đủ nhạy cảm để nhìn thấy những đổi thay trong mình, có đủ tinh tế để nghe thấy điều chưa được nói. Bên ngoài mưa lất phất bay, tiết trời lành lạnh, còn tôi lòng dạ ngổn ngang.
Tôi chỉ thấy yên tâm hơn chút khi nhìn thấy vài gương mặt quen. Những cái ôm chào đón trấn an tôi, nghe lòng ấm lên đôi chút. Thôi thì cứ bước vào. Đó là một căn phòng lớn, ánh sáng vàng bao phủ, một vòng tròn rất to ở giữa. Hình ảnh này tôi đã thấy trước đây, qua ảnh chụp của một người bạn. Nhưng lần này, ở đây, bước vào vòng tròn với hơn 90 người khác thực là một trải nghiệm kỳ lạ. Có chút choáng ngợp trong không gian mới. Cảm tưởng như, mình chỉ là một điều nhỏ bé tầm thường, với những nỗi lo vụn vặt khi sắp phải giới thiệu mình với bao gương mặt xa lạ, chỉ khác nhau cái tên. Tất cả được mời chia sẻ cho câu hỏi: “Với bạn, đâu là nhà?” Tôi nghe ai đó trả lời rằng: “Ở đâu có bản thân mình”. Thật là hay quá, người ta hẳn phải rất thoải mái với bản thân mình. Mà tôi không phải vậy, tôi nghe giọng mình lạc đi vì lo lắng: “Nhà là nơi có yêu thương”.
Chúng tôi được mời tham gia những hoạt động nhỏ, di chuyển trong không gian, chúng tôi chào nhau với những câu mình thường sử dụng, và tìm thấy người có những đặc điểm giống mình. Những gương mặt xa lạ dần trở nên quen thuộc hơn, khi chúng tôi tìm thấy nhau ở nhiều điểm chung: cùng ở Sài Gòn, cùng thích ăn cay, đều làm việc tự do… Khi mọi người được hỏi bạn là người hướng nội hay hướng ngoại, tôi nhìn thấy rất nhiều người đi về phía hướng nội. Tôi nhận ra: “À, không phải chỉ mình mình thấy choáng ngợp, hẳn mọi người cũng đang chật vật trong không gian mới”. Tôi cảm thấy được đồng cảm, thoải mái hơn, và mở lòng hơn đôi chút.
Tôi lờ mờ hiểu khi được nghe giải thích về Thực hành Bốn nếp – “Self-host, host others, be hosted, và community hosts itself”, và tự hỏi mình muốn đứng đâu trong bốn vai trò đó. Hình như ở đâu cũng làm tôi thấy bất an, vai trò nào cũng cần rất nhiều nỗ lực.
Self-host, chăm sóc bản thân, có thể là việc tôi làm tốt nhất, dù không thực sự thoải mái. Tôi vẫn hay chỉ trích và từ chối mình. Những tiếng nói phủ định bản thân vẫn vang lên mỗi ngày.
Host others, chăm sóc người khác, là việc tôi hay làm, nhưng nghĩ đến việc phải tổ chức không gian cho từng đó người làm tôi thấy ngợp.
Be hosted, nhận sự chăm sóc với tư cách là một người tham gia, là điều tôi muốn được học. Tôi muốn là một phần của tập thể mà không bị lấn át bởi cái tôi nỗ lực chứng minh, không bị nỗi sợ phải nói ra những điều rõ ràng hay ho để được ghi nhận.
Community hosts itself, có phải đây là cảm giác được ủi an nâng đỡ mà nhiều năm trước tôi từng có ở Vườn Xả? Dù được mời tự thách thức bản thân, tôi thực sự không sẵn sàng. Vậy nên, khi mọi người được mời đăng ký các vai trò thực hành trong những ngày tiếp, tôi đã lùi về phía sau, chỉ nhìn các chỗ trống dần được lấp đầy. Trong lòng không khỏi dậy lên những so sánh và trách móc bản thân: “Có phải mình đã quá thụ động?”
Tối đó, khi hình như ai nấy đều biết điều mình muốn học, vai trò mình muốn thực hành, tôi chọn cho mình vị trí quan sát. Những lo lắng, nỗi sợ những điều không chắc chắn quẩn quanh. Cảm giác là người ngoài cuộc len lỏi bên trong. Trong phiên học về thu hoạch, tôi thấy mọi người thực hành sense-making cùng nhau. Gọi tên những cảm xúc của bản thân, những điều mình ghi nhận trong toàn bộ không gian. Dù lúng túng, tôi nhìn thấy mọi người học cách hiểu điều mình đang làm. “À, hoá ra ở đây không ai chắc chắn về thứ mình đang làm cả, chỉ có điều mọi người đã chọn làm quen từng chút, làm quen với những điều không chắc chắn”. Tôi cũng muốn được là một phần của tiến trình, tôi chỉ cần thêm chút động lực.
Bằng một cách kỳ diệu nào đó, T đến ngồi sau, đặt bàn tay ấm nóng lên lưng tôi, đẹp đẽ và xúc động, khi lòng tôi còn nhấp nhổm bồn chồn. Chị nói khẽ: “Đừng lo lắng, chị ở ngay đây”. Cái chạm khẽ khàng mà tôi thấy như mình được tiếp thêm rất nhiều sức lực, để đứng lên, ghi tên mình vào phần “Storytelling Day 1” — làm người kể chuyện cho ngày đầu tiên. Và biết rằng, mình có đủ sức để dấn thân nhiều hơn ở những ngày sau. Với một cái chạm tay.
Đồng thuận chung sống





Mô hình Thực hành Bốn Nếp
Tham khảo thêm: The Four Fold Practice video (chia sẻ bởi Toke)

