-Bài viết bởi Bùi Quế Anh-

4117 từ trên one note ở laptop

1.5 trang giấy viết tay

1 buổi sáng

Nửa buổi chiều.

Sau chừng ấy thời gian và những lời được viết ra, mình đã thấy ổn. Và có rất nhiều điều được gói gọn trong 1 chữ “ổn” ấy.

4 ngày ở chương trình tập huấn Art of Hosting*, mình liên tục tiếp xúc với nhiều người – điều mà trái ngược với cuộc sống thường ngày của mình. Sáng mở mắt ra là thấy các bạn cùng phòng dorm, thay vì chỉ thấy chồng và con. Đi ăn sáng là gặp người đi qua đi lại, những tiếng nói chuyện rì rào, thay vì chỉ 1 mình ăn sáng.

4 ngày học với gần trăm người, ngồi thành 2 vòng tròn ôm lấy nhau – hàng ghế vòng ngoài, hàng đệm bệt vòng trong, thay vì một mình mình trong căn phòng nhỏ.

Lắng nghe hết nhóm nọ nhóm kia, với những thực hành khác nhau, không kịp chuẩn bị kĩ lưỡng về năng lượng, thay vì chỉ nghe 1-1 trong những phiên coach online, sau khi đã có sự chăm sóc bản thân tương đối đủ đầy.

Học tập và thực hành – Ăn uống – Sinh hoạt cá nhân, đi đâu cũng va phải người. Những con người rất dễ thương, mang theo những ý định đẹp, những trăn trở làm sao để sống chung với nhau dù bất kỳ nơi nào – ở nhà hay nơi làm việc, có sự hòa hợp hơn.

1 chương trình training để mà nói về điều mình ấn tượng, yêu thích, thì không thể kể trong 1 bài viết. Ấy vậy mà về nhà mình vẫn cạn kiệt năng lượng.

Đến sáng nay, thấy rõ sự “đầy ứ”. Khi ở trạng thái này, mình nghe nhiều hơn bên trong những sự phán xét, nghi ngờ và chối từ.

Mình không muốn học thêm, tiếp nạp thêm bất cứ thứ gì, nên đã đành từ chối với 2 chị em thân thiết cùng đi AoH vừa rồi, rằng em không có nhu cầu học thêm và nghe thêm từ ai lúc này. 2 chị em cứ tổ chức buổi reflection nhé.

Mình không muốn giao tiếp với ai – và đã nhắn tin cho bạn người Cambodia mới quen là hôm nay mình cần thời gian cho bản thân, không thể dẫn bạn đi chơi như đã định.

Mình thậm chí còn nổi lên những cảm giác khó chịu, phán xét khi nghĩ đến 1 số người, dù họ chẳng làm gì mình.

Mình nghĩ đến những việc sắp cần phải làm, cảm giác nghi ngờ năng lực bản thân nổi lên. “Mình thì có gì đủ hay đủ giỏi mà đem cho người khác”.

Còn nhiều điều khó chịu nữa cứ lũ lượt nổi lên.

Mình tự đánh giá mình là 1 người tương đối hạn chế, yếu kém trong đời sống xã hội. Hổng những kiến thức có vẻ phổ biến về mọi mặt – kinh tế, văn hóa, lịch sử, xã hội… Mình sợ gặp gỡ nhiều người, mình co lại khi thấy họ bừng sáng tự tin và có rất nhiều điều để kể. Còn mình thì không có gì để góp chuyện.

Nhiều khi mình thờ ơ, chán ghét cuộc sống phức tạp của con người. Chỉ ở 1 mình hay ra ngoài thiên nhiên, mình mới tự do nhảy múa, hân hoan với những chuyển động của cơ thể, hay đắm say ngắm nhìn sắc màu của lá chuyển đổi từ cây này sang cây khác dọc đường mình đi.

Vậy mà thế nào, mình lại hay là người lắng nghe tâm tư của người khác, và mình đi học coach, giờ làm coach. Lại còn thi thoảng điều phối workshop vẽ vời thư giãn cho chị em.

Có những người dễ thương đã nâng đỡ mình nhiều lắm. Nhiều khi chỉ 1 câu nói “I hear you” ở training AoH hôm trước, đã khiến sự co cụm trong mình được giãn nở ra. Mình thấy nhẹ và êm hơn rất nhiều.

Nhưng mà không phải khi nào cũng có ai đủ năng lực để host mình – cho mình 1 không gian mà mình chỉ việc nói, người ấy dành trọn sự có mặt cho mình, ôm lấy trọn vẹn con người mình.

Thực tế thì ít khi mình có cơ hội đó (dù vẫn là nhiều hơn nhiều người, bởi mình có mạng lưới bạn bè thực hành lắng nghe, và có coach của riêng mình).

Và những khi ấy, tình yêu thiên nhiên và thực hành kết nối bản thân đã giúp mình. Với điều kiện là cho mình đủ không gian ở 1 mình, không có bất cứ sự can thiệp nào.

Mình viết tự do bất kỳ điều gì đang ngổn ngang trong tâm trí, cảm xúc ngổn ngang đè nặng trong lòng. Hôm nay mình thêm 1 câu hỏi trước khi viết: “Có điều gì bạn cần được lắng nghe hả Quế Anh?”, và sau đó là những đoạn rời rạc, ngắt quãng được viết ra. Ý này dở dang đã có ý khác xuất hiện.

Mình vừa viết vừa ngồi hít thở. Đến đoạn nào thấy mệt, viết mà không thấy biểu đạt đúng những gì bên trong mà chỉ như 1 quán tính tuôn ra, mình ngồi lặng yên hít thở. Xong lại quay lại viết tiếp.

Rồi mình chuyển động theo bài hát “Người bình thường” –

“Người bình thường như anh chẳng vội đi nhanh

Ngày ba bữa cơm canh

Tập vui lúc khó, yêu từng bước nhỏ

Quen đối diện lắng lo…”

Cơ thể tự chuyển động theo âm nhạc, theo cảm xúc. Sự kết nối với bản thân lúc này vững chãi và sâu sắc hơn.

Cảm thấy đủ, mình tắt nhạc, và cũng ngừng viết. Ngồi lặng yên quan sát cơ thể. Đôi khi lại giật mình nhận ra, mình vừa chìm vào 1 giấc mơ nào đó. Mình đang nghĩ về quá khứ. Mình hình dung về việc sắp diễn ra, rồi tự đặt ra giả định những tình huống có thể, rồi lại tự nghĩ ra cách giải quyết những tình huống giả định đó.

Mình thấy nỗi sợ này kia nổi lên. Bóc từng lớp 1, đến 1 đoạn thấy khó quá, mình dừng lại ở điểm không biết. Chấp nhận sự dở dang ấy.

Có lẽ là buổi self-host hôm nay điều thu hoạch lớn nhất, là NHÌN THẤY rõ hơn từng phần, từng phần không đẹp đẽ, không thú vị, không dễ chịu trong mình. Sau đó, là CHẤP NHẬN 1 sự thật là chúng luôn có ở đó, trong thế giới mênh mang của con người mình, chúng tồn tại song hành với những điều đẹp đẽ, tươi sáng. Mình thấy có sự BÌNH TÂM LỰA CHỌN rằng mình có thể làm gì tiếp theo.

Mình cũng định vị lại được bản thân trong mạng lưới sự sống – hệ sinh thể.

Mình đang ở đâu, và những người khác (mình thấy họ) ở đâu.

Mình có thể trao đi điều gì, với ý định gì.

Điều cần buông là sự kiểm soát kết quả. Mình sẽ không thể biết chính xác điều mình trao đi sẽ chạm tới ai, chạm đến phần nào trong họ, có ích với họ như thế nào.

Điều cần buông là sự kiểm soát thái độ của người khác dành cho mình. Mọi thứ trong họ sẽ diễn ra 1 cách tự nhiên, với những tác nhân bên ngoài tác động, và với chiều dài hành trình họ trải qua.

Mình rất hi vọng và rất muốn có thể tôn trọng mọi phần trong mỗi người sẽ xuất hiện, kể cả việc họ không thích, hay thậm chí phán xét chê bai mình. Việc của mình là song song với sự tôn trọng kia, sẽ lắng nghe bản thân & biết cách chăm sóc, bảo vệ chính mình.

Self-host là 1 thực hành của AoH trong thực hành 4 nếp:

🌸 Host yourself

🌸 Host others

🌸 Be hosted

🌸 Community hosting itself

Mọi thứ vẫn luôn quay trở về cần host yourself thật tốt, để có thể host others. Cũng phải host bản thân đủ lâu, mới đủ can đảm nhận lấy sự chăm sóc, hỗ trợ của người khác mà không áy náy đắn đo. Khi mỗi người host bản thân đủ tốt thì có 1 cộng đồng biết chăm sóc, hỗ trợ lẫn nhau 1 cách nhịp nhàng, linh hoạt.

Host yourself – theo mình hiểu, là mình định trao đi điều gì đẹp đẽ cho người khác, thì biết trao nó cho chính bản thân.

Như là lắng nghe những tiếng nói bên trong mình, như thể có 1 vòng tròn nơi các bạn tiếng nói nội tâm lần lượt được cất tiếng. Đôi khi có thể hỗn độn cũng không sao.

Hay là lắng nghe nhu cầu của mình để tìm cách chăm sóc phù hợp và khả thi.

Bài viết dài rồi, mình cảm ơn bạn đã đọc nhé. Nếu bạn có đọc và thấy có ý nghĩa nào đó với bạn, hãy cho mình biết bằng 1 cách thức nào đó nha ❤