Viết bởi Trang Iris
Bỗng nhiên muốn viết cái gì đó để lưu lại ngày hôm nay 😛
Tháng 11 vừa rồi, mình quay lại AoH training lần thứ 4. Ý định lần này của mình là lắng nghe và đón nhận thôi, nhưng cuối cùng, một cách không ngờ tới, những khoảnh khắc kỳ diệu nhất của mình lần này lại đến từ việc kể câu chuyện của mình cho người khác nghe.
Hồi học Knowmads, có một câu André nói mà mình nhớ mãi, nhớ đến tận giờ, đại ý là
“Mỗi khi cần quyết định điều gì, tui sẽ nghĩ đến lúc về già ngồi giữa bầy con cháu và kể câu chuyện đời mình – Điều gì mình làm bây giờ sẽ tạo nên một câu chuyện hay ho cool ngầu để kể cho chúng nghe?”
Profile mình viết ở Knowmads cuối cùng cũng kết thúc bằng câu “Here comes my purpose: To live a life that is worth living so I will have a story that is worth telling.” Nhìn lại thì, có vẻ như mình đã luôn sống theo cái motto này.
Hôm nay ngồi lại với một bạn cũng gặp ở AoH, mình nói với bạn ấy “Chị không có ý định kể câu chuyện đó ở AoH lần này, vì chị đã kể quá nhiều lần rồi. Nhưng cuối cùng, nó vẫn được khơi lên một cách thật bất ngờ, nên chị lại kể nó.” Có lẽ, câu chuyện ấy tự muốn được kể ra. Và cái cách mà nó chạm đến người khác nằm ngoài mọi dự tính hay tưởng tượng của mình.
Mình chỉ sống câu chuyện ấy một lần. Nhưng bằng một cách nào đó, nó mang lại nhiều tầng ý nghĩa cho mình và cho những người khác, nhiều lần hơn mình nghĩ. Một thứ mà mình chỉ có thể dùng từ “kỳ diệu” để nói về.
Chắc là hôm nay, purpose của mình sẽ được đổi lại một chút – “To live a life that I enjoy living, so I will have a story that I enjoy telling.”
—
PS: Đúng ra là viết post bằng tiếng Anh, bởi chắc mình sẽ muốn share nó đến nhiều người không nói tiếng Việt đã ở đó cùng với mình – nhưng giờ này thì não mình chỉ process được đến đây thôi huhu
PPS: Ảnh là của bạn mình vẽ để lưu lại một cuộc trò chuyện – một lần kể chuyện của mình ở AoH lần này.